ongoai

Ô hô!
Thu buồn thống thiết!
Cuối thu lá vàng rụng
Cuối đời người ra đi
Luật trời “sanh ký tử quy”
Thế mà kẻ ở, người đi đoạn trường!
Làm sao nén lệ đau thương
Nghĩa tình bảy chục năm trường Bà ơi!
Kể từ buổi tuổi đời trong sáng
Chốn cung đình hào nhoáng biết bao
Vương phi, cung nữ tự hào
Gấm vàng với cặp má đào xinh xinh
Đêm ngày tiếng kệ, câu kinh
Quạt nồng ấp lạnh, đẹp tình chúa tôi
Thế rồi số phận đổi dời
Trở về dân dã sống đời tự do
Ông Tơ, Bà Nguyệt hẹn hò
Đem tơ hồng cột đôi ta vào đời
Đến nay bảy chục năm rồi
Thương tình Bà chịu thiệt thòi, đắng cay
Mình vào cuộc những ngày binh biến

 

 obngoai2

 

Tôi tù đày, chinh chiến kéo dài
Bà lo bổn phận làm người
Dạy con, phụng mẹ góc trời tang thương
Vẫn chung thủy trọn đường tình ái
Vẫn ân cần dưới mái tranh nghèo
Nuôi con thành đạt kịp theo
Đất bằng sóng dậy gieo neo xứ mình
Bà trở lại cuộc đời cô quạnh
Mười hai năm trong cảnh cô đơn
Mười hai năm đêm nhớ, ngày buồn
Thương con trước cảnh tang thương
Quê người chẳng biết đoạn trường thế nao
Quyết tâm từ thiện nguyện cầu
Con nhờ đức mẹ, chẳng giàu, cũng sang
Rồi đến lúc lá vàng về cội
Hai hai năm nối lại niềm xưa
Tình mình vẫn đẹp như mơ
Ngày đêm săn sóc, phòng hờ cho nhau
Những ngày tôi ốm, Bà đau

obngoai

 

Chăm lo săn sóc cho nhau tận tình
Đàn con cháu nặng tình thương thảo
Lo xe lăn, xe đẩy, nệm ngồi
Máy xay, son quánh, bếp nồi
Để Bà hưởng thụ cuối đời Bà ơi
Mà sao Bà bỏ đi rồi!
Mình tôi ở lại đứng ngồi cùng ai
Rồi đây ngày vắng đêm dài
Thương Bà nơi chốn tuyền đài một thân
Còn ai săn sóc ân cần
Một mình đất lạnh vùi thân muôn đời
Bà về quê cũ đợi tôi
Chóng chày rồi cũng đến hồi gặp nhau
Thôi đành nuốt lệ thương đau

Lê Viết Quýt bái biệt hiền thê

{module 26} 

NSUT HỒNG VÂN diễn ngâm THƠ THANH THỦY
ĐỌC THƠ THANH THỦY
ĐÌNH LÀNG THANH THỦY
DIỄN ĐÀN THÂN HỮU